Lấy vợ, sinh con, con gái xinh xắn, đáng yêu vô cùng khiến ai cũng nói, tôi có một gia đình hạnh phúc đáng ghen tị. Mà ghen tị cũng đúng. Vợ tôi xinh đẹp, dịu dàng, ăn nói dễ nghe, gia đình khá giả. Còn có cả cô con gái ngoan ngoãn, thông minh, xinh xắn. Tôi lấy làm tự hào lắm và chưa bao giờ liếc nhìn cô gái nào khác ngoài vợ - xet nghiem ADN.
Chỉ là, không ai nói trước được điều gì. Người tính không bằng trời tính. Tưởng hạnh phúc sẽ vẹn tròn nếu như không có biến cố lớn xảy đến với gia đình bé nhỏ của tôi.
Anh trai tôi ngày đó làm xet nghiem ADN. Trước giờ tôi chẳng mấy khi quan tâm tới công việc của anh mình. Chỉ khi, công việc của anh phất lên, mọi thứ đều suôn sẻ, tôi mới trêu anh là, cho cháu đi làm xét nghiệm “cây nhà lá vườn tí bác nhỉ?”. Anh cười bảo “ừ, chú thích thì chú cứ làm”.
Thế là, tôi làm thật và định làm cho vui. Chứ tôi nào nghi ngờ tình cảm gì của vợ dành cho tôi. Có người bảo tôi dở hơi. Nhưng thực ra, tôi thích làm để đó, nhân lúc anh trai rảnh, để sau này nhỡ có việc gì cần đến, cũng là thích làm để nhìn tờ kết quả xet nghiem ADN xem nó tài tình như thế nào mà người ta bỏ ra khối tiền có nó.
Ngày thông báo kết quả, tôi cười hớn hở nhưng khuôn mặt nghiêm trọng của anh đã khiến tôi run rẩy. Anh thông báo với tôi một sự thật bất ngờ rằng, con gái không phải con tôi. Ban đầu còn tưởng anh đùa, tôi còn vỗ vai anh bảo ‘bác này cứ trêu em, đừng làm tan nát gia đình em chứ’. Nhưng giọng nói nghẹn lại, đầy nghiêm túc của anh khiến tôi tỉnh ngộ - xét nghiệm ADN ở đâu.
Tất cả là sự thật, con gái không phải con tôi thật. Tôi không trùng khớp ADN với con gái. Không tin, tôi tiếp tục mang con tới hai trung tâm xét nghiệm khác để xem sự thật và kết quả đều như nhau. Người đàn ông mạnh mẽ như tôi đã khóc. Bao nhiêu năm chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, thì hôm nay tôi đã phải khóc. Tôi hận vì mấy năm nay mình ăn quả lừa mà không hề hay biết. Tôi hận vì đã quá chung tình với một người đàn bà dối trá, hư hỏng.
Tôi ném tờ giấy xét nghiệm ADN TPHCM vào mặt vợ, nhìn con thơ khóc lóc, tôi đau đớn trong lòng. Vợ cầu xin tôi tha thứ, nói rằng đã lầm lỡ và biết đó không phải là con của tôi nhưng không dám nói. Cô ấy thừa nhận vô cùng yêu tôi và đang ngày ngày nỗ lực sửa sai. Chỉ mong tôi chấp nhận và coi con như con ruột của mình. Nhìn đứa con gái mà tôi thương yêu, tôi thấy vô cùng đau khổ.
Tiếp tục hay dừng lại. Con sẽ như thế nào? Dù bây giờ biết đó không phải con đẻ của mình nhưng tôi lại thấy xót xa cho con. Nểu bỏ rơi hai mẹ con cô ấy, họ sẽ thế nào? Nhưng sống tiếp, cả đời này tôi sẽ phải chịu đắng cay mỗi lần nhìn thấy con của người đàn ông khác.
Phải làm sao bây giờ?
Thảo Ngọc
Theo Vietnamnet