Cuộc tình đó, ai đúng, ai sai, ai hờn, ai giận chẳng còn quan trọng nữa rồi. Truy đến cùng tội lỗi để làm gì khi chúng ta chẳng thể bước bên nhau mãi mãi.
Hà Nội những ngày tháng 7, nghệ thuật yêu thi thoảng cơn mưa bất chợt làm em nhớ về buổi chiều hôm ấy. Cái hôm em và anh ướt đẫm dưới cơn mưa để nói với nhau lời tạ từ. Hôm ấy em đã cười nhưng anh thì bật khóc. Anh ôm em và nói lời xin lỗi. Đầu môi em mặn đắng nhưng lòng thấy thật nhẹ nhàng. Tình yêu mà… Có trăm ngàn cách để yêu thì cũng có ngần ấy cách để xa lìa. Em đã vỗ nhẹ vào vai anh và nói:
Em là người quay lưng bước đi, để mặc anh dưới làn mưa dày. Em là người bị bỏ, mà dường như… anh đang đau hơn em!
Chúng mình chia tay chẳng ai ngờ, lặng lẽ và nhẹ nhàng. Đôi khi có ai đó gặp em vẫn hồn nhiên về chuyện chúng mình. Em chỉ mìm cười đáp lại: “Mình và anh ấy, dừng lại rồi”. Họ thảng thốt nhưng không dám bộc lộ nhiều. Ừ, ai mà tin được, anh lại bỏ em như thế chứ. Thậm chí cả nỗi đau chúng mình cũng không biểu hiện cơ mà.
Nhưng em hiểu cho nỗi buồn của anh, thế là đủ. Buông tay em, lòng anh còn khổ hơn gấp bội. Chúng mình là phận con. Anh có thể không bên em suốt đời nhưng không thể từ bỏ cha mẹ mình. Em cũng không muốn đặt anh vào tình thế ấy. Em không muốn anh lựa chọn. Chia tay không đáng sợ, đáng sợ là bên nhau mà toàn những dày vò.
Em và anh, thầm lặng bước đi bên đời nhau, không oán trách, chẳng hận thù. Em gửi lại quá khứ những nỗi buồn và giữ cho tương lai những kỉ niệm đẹp. nghệ thuật yêu Em biết anh tránh mặt em, còn em thì để cho sự tình cờ sắp xếp. Em sẽ không tìm anh nhưng sẽ tuyệt nhiên không trốn chạy. Dù gì, chúng mình cũng đã từng… là người cũ của nhau.
Ngày hôm nay, gặp lại anh, cảm xúc xốn xang lại ùa về. Em thấy anh giấu sự ngượng ngùng vào trong ánh mắt. Em muốn hỏi anh rằng: “Anh đã yêu ai chưa, còn em, yêu rồi đấy”… Không phải em vội vã tìm một người thay chỗ anh khi bị bỏ, chỉ đơn giản là, có một người đã đến để em lại thấy lòng yêu thương.
Hôm chia tay anh em cũng từng nghĩ sẽ phải rất lâu mới quên được anh. Nhưng tình yêu đôi khi kì lạ thế. Nó có thể làm đau nhưng cũng có thể làm lành một trái tim. Và người đàn ông đó đã thay anh làm điều ấy cho em.
Này người yêu cũ, đừng cứ mãi lầm lũi bước đi trong đời để nhớ về một mối tình đã qua như thế. Cuộc tình đó, ai đúng, ai sai, nghệ thuật yêu ai hờn, ai giận chẳng còn quan trọng nữa rồi. Truy đến cùng tội lỗi để làm gì khi chúng ta chẳng thể bước bên nhau mãi mãi. Chi bằng, đặt nó vào góc nhỏ con tim và mở lòng đón nhận tình yêu đó. Em hận thù mãi cũng chẳng mai anh về, anh dằn vặt mãi cũng không nối lại yêu thương.
Anh đừng buồn và xin đừng giận mình mãi thế. Yêu đi thôi, như em đã yêu rồi.
Theo: eva
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét